shuǐ diào gē tóu
水 调 歌 头
míng yuè jǐ shí yǒu
明 月 几 时 有
bù zhī tiān shàng gōng què
不 知 天 上 宫 阙
jīn xī wéi jīn nián
今 夕 是 何 年
wǒ yù chéng fēng guī qù
我 欲 乘 风 归 去
yòu kǒng qióng lú gū jué
又 恐 琼 楼 孤 绝
gāo chù bú shèng hán
高 处 不 胜 寒
qǐ wǔ sàn huā yǐn
起 舞 散 花 饮
gū dān jiāng shàng hán
孤 单 江 上 寒
wǎng shì bù kě jì
往 事 不 可 记
cháng jì què cháo huán
常 忆 却 潮 还
rén yǒu bēi huān lí hé
人 有 悲 欢 离 合
yuè yǒu yīn qíng yuán quē
月 有 阴 晴 圆 缺
shì shì nán quán wán
事 事 难 全 完
dàn yuàn rén cháng shòu
但 愿 人 长 寿
qiān lǐ gòng chán juān
千 里 共 禅 缠
这首《水调歌头》是宋代大文豪苏轼所作,表达了他对人生和宇宙的深刻思考。词中以明月为引子,抒发了作者对人生聚散无常的感慨,同时也寄托了对远方亲人的思念之情。整首词意境深远,语言优美,堪称千古绝唱。